Xuân đến xuân đi vốn lẽ thường
Đời người phiêu bạt chốn phong sương
Hoa nở bên đồi khoe sắc thắm
Chút tình non nước mãi còn vương
Vũ trụ luân hồi như nước chảy
Tình người lưu lạc với muôn phương
Xuân ấy ngàn năm tươi trẻ mãi
Nhân sinh bao độ bóng tà dương