Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Thư gửi em

Hỡi em yêu dấu nhất đời
Em là biển cả
Anh là ánh trăng
Trăng vàng êm ả
Biển dịu dàng muôn tiếng hát ca
Trong dòng tình ái bao la
Đâu là bến đợi đâu là niềm mong?
Nhớ thương chan chứa cõi lòng
Mà thêm lưu luyến cả dòng thời gian
Vì ai xa cách muôn vàn
Vì đâu ai oán cung đàn hỡi em?
Ở đâu kỷ niệm êm đềm
Của ngày xa vắng mênh mang cuối trời
Như bao dòng nước chơi vơi
Tình ta là cả cuộc đời dần trôi...
Biển tình muôn nổi xót xa
Phải chăng là ánh trăng ngà trên cao?
Nửa đêm lấp lánh ngàn sao
Gió về gợi nhớ thêm vào tâm can
Dạ hương nở sớm vội tàn
Để thêm thương nhớ chẳng an trong hồn

Rồi một sớm mai kia thức dậy                                                                        
Trong vườn xưa sẽ nở rực trời
Những bông hồng đỏ xinh tươi
Như bao sóng mắt của người ta yêu
Bình minh hay ánh trời chiều
Đều mang mong đợi một điều – nhớ thương
Giọt sầu cay đắng còn vương
Giọt sầu rơi rụng nẻo đường xa xôi
Thời gian kia vẫn dần trôi
Mang theo tất cả quãng đời của em
Đây hàng tơ liễu nhẹ êm
Tóc bay theo gió yếu mềm đáng yêu
Dáng em nho nhỏ yêu kiều
Để anh phải nhớ thương nhiều khôn nguôi

Vì xa cách để rồi yêu dấu
Biết tìm đâu bến đợi hỡi người
Đây vầng trăng sáng muôn nơi
Đây ngàn biển cả xa vời lung linh
Lòng ta là cả biển tình
Gửi người yêu dấu tươi xinh cuối trời.

                         (Hà Nội 05/4/1996)